trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt
"Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt" (Xuân Diệu) mà cứ viết về tình yêu như thể bất biến. Hỏi nhà thơ Vũ Quần Phương, ông muốn đời tư của mình được quan tâm đến đâu, ông đáp: "Đời tư của một người nhất là người nổi tiếng, người khác biết càng ít càng tốt, mình sẽ sống tự do. Nhiều người quan tâm đến mình thì mất tự do.
Nếu ở đời biết khéo sống có đạo lý, khéo biết tùy duyên thì dù ở ngoài đời nhưng vẫn vui sống có đạo. Do nghiệp duyên đời trước, ai gần gũi với mình nên gặp nhau đã có cảm tình. Còn người kia trước cũng có nghiệp duyên trái nghịch nên thấy lần đầu đã
HCM làm việc bình thường mới, chúng ta sẽ tăng dần tỷ lệ làm tại trụ sở. Giúp khách hàng Loại Rủi Ro Pháp Lý và Nắm Cơ Hội Làm Giàu từ chính sách pháp luật mới, là một phần sứ mệnh của THƯ VIỆN PHÁP LUẬT. "… loại rủi ro pháp lý, nắm cơ hội làm giàu…" *****
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. T. là bạn thân với chồng tôi từ thời còn học Đại học. Hồi cưới chúng tôi, mọi việc hầu như một tay anh lo liệu. Anh ấy cởi mở, nhiệt thành, lại còn rất điển trai khiến nhiều cô mê lẽ vì mải chơi nên anh lấy vợ hơi muộn. Vợ anh là một cô giáo dạy tiểu học, nhan sắc bình thường, hiền lành và chu đáo. Anh bảo yêu đương chỉ thích những cô gái đẹp, nhưng lấy vợ thì cũng từng vốn rất quý T. cho đến khi chồng tôi nói anh ấy có bồ thì mọi cảm tình tôi dành cho anh ấy dần không còn bao nhiêu. Nhưng chồng tôi thì khác. Hay nói đúng hơn, đàn ông họ có suy nghĩ rất khác trong chuyện này, kiểu như Anh ấy không chung thủy thì anh ấy có lỗi với vợ, còn với anh, anh ấy vẫn là bạn chí, ở cơ quan tôi, có nhân viên nọ đã kết hôn nhưng suốt ngày săn đón một cô gái mới về làm. Tất cả mọi người đều biết cậu ấy đã có vợ nhưng họ đều nhiệt tình vun vào, suốt ngày ghép đôi, trêu chọc, tạo cơ hội cho cậu ấy với cô gái kia, hệt như cậu ấy đang ế đến nơi và cần tìm vợ vậy. Hình như đa số đàn ông không coi đó là một vấn đề nghiêm lần tôi bảo chồng "Anh với T. vốn như anh em, không khuyên bảo anh T. đi. Anh bao che cho T. là anh cũng sai rồi đấy". Nhưng chồng tôi lại nói "Đó là chuyện riêng của anh ấy. Anh cũng có nói rồi nhưng T. bảo cậu ấy chỉ tán tỉnh cho vui thôi, vợ vẫn là nhất. Thế em bảo anh nên làm thế nào, chạy đến nhà mách vợ anh ấy à?".Thật sự tôi đã chẳng còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Mỗi lần có dịp gặp gỡ hội họp, T. vẫn đưa vợ đi cùng, họ vẫn rất tình cảm, rất hạnh phúc. Có lúc tôi còn cả nghĩ, biết đâu chồng tôi cũng vậy và T. cũng che giấu cho chồng tôi như vậy, ai biết "ma ăn cỗ" thế nhiều khi tôi cũng tự dỗ lòng Đối với phụ nữ, mà cụ thể đây là vợ anh T., có những chuyện không biết đôi khi lại hay. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lại nghĩ nếu mình bị rơi vào hoàn cảnh đó, bị lừa dối nhưng vẫn một lòng tin tưởng, sao thấy lòng cứ đau hỏi chồng- "Anh T. bỏ bồ hay là bị bồ "đá?"- Anh T. tự Chán rồi à?- Chả biết chán hay không nhưng mà nghe bảo mệt mỏi. Ảnh minh họa Getty Images. Hóa ra là cô gái kia ban đầu biết T. đã có vợ nhưng được tán tỉnh thì vẫn cứ lao vào. Dù sao thì T. cũng là kiểu người khéo léo, hài hước, rất đẹp trai lại sẵn sàng "chi đẹp". Cô gái lúc đầu cũng an phận làm bồ nhí nên mối quan hệ của họ khá vui vẻ. Nhưng dần dần cô ấy thấy như vậy là không công bằng. Cô gái hay tỏ ra giận dỗi, trách móc này kia, thậm chí còn so sánh và hờn ghen với vợ anh T. Cô gái còn tìm cách kiểm soát T. khiến anh thấy bức bối khó kết thúc mối quan hệ sau một lần tranh cãi. T. nói "Mối quan hệ của anh và em là cả hai cùng vui vẻ, nếu cả hai đều không cảm thấy vui vẻ nữa thì chia tay. Anh đã có một vợ là đủ rồi, và anh không thích em kiểm soát hay đối xử với anh như một bà vợ nữa".Đàn ông là thế, khi thích thì họ cung phụng bồ nhí như một nữ hoàng, khi không thích thì họ sẵn sàng phủi nhẹ như hạt bụi không vấn gái này cũng giống như nhiều cô gái yêu đàn ông có vợ khác. Ban đầu họ nghĩ chỉ đơn giản là mối quan hệ tình cảm thôi. Họ chỉ cần yêu, không nghĩ tới cái gì xa xôi hơn. Nhưng rồi dần dần, khi sự gắn kết dài qua thời gian, họ bắt đầu so sánh mình với vợ người tình. Họ thấy họ bị thiệt thòi và bắt đầu có những đòi hỏi cao hơn. Việc người tình quan tâm vợ, hay ở nhà, hay cùng đi du lịch với vợ cũng khiến họ hằn học khó chịu. Họ bắt đầu ra đàn ông khi ngoại tình, họ chỉ mong nhân tình của mình ngoan ngoãn, biết điều như một con mèo nhỏ. Còn nếu đến với người tình lại cũng bị nói chuyện tiền bạc, trách nhiệm, hờn dỗi, trách móc, kiểm soát thì họ sẽ "bỏ của chạy lấy người" ngay. Nhưng phàm là tình cảm, có ai yêu mà lại không muốn chiếm hữu cho riêng mình. Chỉ tiếc, không phải gã đàn ông nào cũng yêu nhân tình đủ nhiều để trao cho nhân tình cái quyền được kiểm soát và sở hữu cô gái trẻ một khi dấn thân vào mối quan hệ với đàn ông đã có gia đình, có thể coi là "trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt" như một nhà thơ tình nổi tiếng từng viết. Đó là mối quan hệ không nhìn rõ được tương lai, thậm chí không có tương lai. Đó là mối quan hệ mà đàn ông vừa bắt đầu đã nghĩ đến một ngày kết ông ham vui, đàn ông đa tình và thích đèo bồng. Có thể một thời điểm nào đó họ coi trọng nhân tình hơn vợ. Nhưng nếu đặt họ vào thế phải lựa chọn, họ luôn rất thực tế. Đó là lý do đàn ông ngoại tình rất nhiều nhưng bỏ vợ để lấy nhân tình thì rất ít. Đàn ông vốn bạc bẽo như thế, nhưng những cô gái trẻ vẫn lao vào cuộc tình ngang trái như những con thiêu thân, chẳng biết có rực sáng được phút giây nào hay tự đốt cháy mình trong biển Lê Giang/Dân Trí
Đã dẫm hai chân trên trái đất, dù khác màu da, dù ở tồn tại ở chân trời góc biển nào, trong tình cảm con người cũng đều có những điểm giống nhau. Một trong những nỗi khổ tâm là phải sống xa người mình yêu. Phải gạt lệ tiễn người đi trong cách biệt ngàn trùng. Đọc Quốc văn giáo khoa thư thấm thía với câu câu “Ôi! Cái cảnh biệt ly sao buồn vậy?”. Buồn qua đi chứ? Con xa mẹ, vợ xa chồng, anh xa em, người tình xa người tình… chỉ cần nghĩ đến đó, lòng đã quặn thắt rồi sụt sùi giọt lệ sầu, giọt lệ thảm. Vâng, có buồn mới nhớ, có thương mới mong. Nhớ mong ngong ngóng từng ngày, tự trong lòng réo rắt các cung bậc tình cảm. Ngày xưa, lúc người yêu ra chốn sa trường, người chinh phụ bùi ngùi nhìn theo vó ngựa khuất dần sau ngàn dâu, thốt lên “Ngàn dâu xanh ngắt một màu / Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?”. Khó có thể cân đong, đo đếm cụ thể lòng thương nỗi nhớ giữa người đi kẻ ở. Trên đời này, có một ai thoát ra ngoài tình huống đó không? Tôi dám quả quyết rằng không. Do đó, không phải ngẫu nhiên thi sĩ Xuân Diệu khái quát “Hoa nở để mà tàn/ Trăng tròn để mà khuyết/ Bèo hợp để chia tan/ Người gần để ly biệt”. Nói cách khác “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”, đã là một quy luật tự nhiên, cho dù đã thề nguyền ăn đời ở kiếp nhưng biết đâu sẽ có lúc chia tay tạm thời; hoặc vĩnh viễn xa nhau. Vậy, phép ứng xử khôn ngoan mà cũng bản lĩnh nhất, phải là sự chấp nhận chăng? Chắc hẳn nhiều người đồng tình với suy nghĩ này. Anh bạn tôi là một doanh nhân thành đạt, anh thường xuyên đi công tác xa nhà, có lúc đi cả nửa tháng là chuyện thường tình. Khoảng thời gian ấy, tình cảm vợ chồng nhợt nhạt dần? Anh cười khà khà “Mặn nồng hơn rất nhiều”. Tại sao vậy? Sự tương tác mỗi ngày của họ nhiều hơn qua điện thoại, online, gửi email Thật lạ, những ngày gần nhau mọi trao đổi hầu hết chỉ đơn thuần thông tin, nhưng nay lại có cả sắc thái tình cảm mùi mẫn hơn. “Gìn vàng giữ ngọc cho hay/ Cho dành lòng kẻ chân mây cuối trời”. Người ở nhà, người đi xa cũng đều tự ý thức phải nỗ lực nhiều. Khi xa cách, nhớ lại những kỷ niệm êm đềm, lúc ấy không chỉ kỷ niệm mà còn là chất men dậy sóng trong tình cảm. Người ở nhà, sự thương nhớ ngong ngóng cũng nhiều hơn, chờ đợi từng ngày… Để rồi lúc gặp lại, họ cảm thấy từ trong lòng đã dội lên, đã vọng về những cảm xúc mới mẻ hơn, tươi trẻ hơn. Do đó, khi xa nhau tạm thời hoặc vĩnh viễn cũng chẳng nên buồn rầu, bi quan, bi lụy mà hãy nhìn theo một chiều hướng tích cực. Anh bạn tôi là bác sĩ ở một bệnh viện lớn kể lại, có lần sau ca cấp cứu nọ, anh đã khuyên cô gái tự tử vì tình “Mạng người là quý, trước khi quyết định việc gì em hãy dành lấy thời gian suy nghĩ chín chắn. Mà em hãy tin rằng, mọi việc sẽ thay đổi. Lúc này, người đó là tất cả; nhưng biết đâu về sau cũng chẳng là “cái đinh rỉ” gì. Đừng bi quan”. Dăm năm sau, anh nhận được thiệp của ai đó mời đến nhà riêng dự tiệc mừng năm mới. Không rõ người mời là ai, đã quen biết thế nào? Dù ngần ngừ, phân vân rồi cũng đi dự bởi công việc của anh có nhiều mối quan hệ, biết đâu chính anh đã quên? Khi đến một biệt thự sang trọng, anh nhận ra chủ nhân là người mà anh đã chữa trị. Đến gần anh, sau khi bày tỏ lòng biết ơn, cô dẫn con đến chào rồi nhẹ nhàng “Thưa, ngày ấy, bác sĩ nói đúng. Nhờ lời khuyên đó, em đã vượt qua cú sốc trầm trọng nên mới có được ngày hôm nay”. Ai đó đã nói, cánh cửa này khép lại, sẽ có một cách cửa khác mở ra. Điều này hoàn toàn đúng. Nỗi khổ nhất của con người, theo tôi, vẫn là những lúc không thoát khỏi ám ảnh của phiền não đã xẩy ra trong quá khứ. Đôi khi cũng phải biết quên đi. Và chấp nhận lấy sự thật đang hiễn hiện trong giây phút hiện tại, bởi dẫu có chìm đắm vào đó cũng không thể tìm lại được những gì đã xa, những gì đã mất. Đã có người khi bị người yêu “đá giò lái”, thất tình rồ đại tự hủy hoại thân xác; có kẻ điên cuồng, không làm chủ được bản thân đã sát hại người mà mình đã từng yêu dấu Việc làm tồi tệ ấy, có ích gì? Nói thì hay lắm, thú thật, trước kia tôi cũng đã thời gian không thoát ra cái vòng lẫn quẫn đó. Nhưng rồi, nhờ đọc mẩu chuyện này, tôi đã thay đổi suy nghĩ Ngày nọ, có một kẻ chán đời đến tột cùng, có thể do vợ bỏ; hoặc tình nhân vừa đi lấy chồng; hoặc vừa mất con Anh ta đứng trên cầu nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, và quyết định lao xuống bởi không thể chịu đựng nỗi nỗi đau dằn xé từng phút giây. Bỗng dưng, ngay lúc đó, có bà lão ăn xin khốn khổ bước đến bên cạnh, chìa tay xin giúp đỡ. Không một chút chần chừ, anh ta đưa luôn cái ví dày cộm “Cụ hãy giữ lấy, cháu sắp về thế giới bên kia nên không cần đến số tiền lớn này nữa”. Bà cụ lắc đầu “Cám ơn cháu. Dù nghèo đói, không chốn nương thân, phải ăn xin nhưng lão không muốn nhận lấy sự bố thí của một kẻ hèn nhát”. Nhìn bà cụ bỏ đi, anh chàng chán đời như bừng tỉnh. Sự bừng tỉnh này, có thể là lúc người ta đã nhìn ra quy luật tự nhiên trong đời sống. Do không thể cưỡng lại được một khi đối mặt, cách tốt nhất hãy chấp nhận. Để từ đó, có suy nghĩ, nhận thức khác phù hợp hơn với những gì đang diễn ra. Nếu đã biết “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt” thì sự việc đã xẩy ra cũng là lẽ tất yếu. Thái độ tích cực đó, giúp ta thoát khỏi ám ảnh của “bóng ma” quá khứ để mạnh dạn lật sang một trang mới. Và bắt đầu, bước tới. Kìa, “nắng xuân về trên muôn hoa, nắng xuân về tươi thắm mọi nhà”, sao ai đó lại còn chần chừ? nguồnBáo Khoa học phổ thông - chuyên đề Sức khỏe số cuối tuần - số 389 ngày Tin mới hơn LÊ MINH QUỐC Cảm hứng từ sách LÊ MINH QUỐC Sài Gòn buồn đó vui đó LÊ MINH QUỐC Thấy ăn là… sợ! LÊ MINH QUỐC Im lặng để lắng nghe LÊ MINH QUỐC “Già kén kẹn hom” Tin cũ hơn LÊ MINH QUỐC Vui trong hiện tại LÊ MINH QUỐC “Đeo mặt nạ” LÊ MINH QUỐC Đứa trẻ lớn xác LÊ MINH QUỐC Đẩy nhau vào chân tường LÊ MINH QUỐC Về thu xếp lại... Add comment
Giải tríCộng đồngBình luận Thứ năm, 24/3/2011, 0952 GMT+7 Trong gặp gỡ đã có mầm của ly biệt, trong hội ngộ đã có dấu hiệu của chia ly và trong hạnh phúc đã có sự rạn nứt của đổ vỡ, nhưng sao nó khiến tôi đau đáu một nỗi niềm. Tôi nhớ như in hôm đó là buổi biểu diễn văn nghệ của trường, tôi vừa đánh đàn ghi ta vừa hát Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo Đôi môi em gọi bao khát khao Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi Mặc dù thả hồn vào bài hát, nhưng tôi không thể không ngắm vị khán giả xinh đẹp đang ngồi ở hàng ghế đầu cũng mơ màng theo giai điệu và ca từ trong sáng của bài hát. Sau lần ấy tôi đã quen em và tình yêu đến cũng rất tự nhiên. Tự nhiên như thể chính bài hát “Điều giản dị” của nhạc sĩ Phú Quang đã là sợi dây se duyên cho tình yêu đôi lứa của chúng tôi. Ngày ngày chúng tôi sánh bước bên nhau lên giảng đường, tới thư viện, hoặc dạo quanh những con dốc gần ký túc xá, cùng lắng nghe những giai điệu mượt mà tha thiết của bài hát “Điều giản dị”, cùng tạo cho nhau niềm tin vào cuộc sống, vào thế giới xung quanh mình. Giai điệu bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng, như một triết lý, một định mệnh của cuộc đời. Ở bên em tôi gỗ đá cũng trở thành ướt át, dẫu khô khan cũng có thể trở thành thi sĩ. Hạnh phúc tưởng chừng vĩnh cửu, những dịu dàng tưởng sẽ tiếp nối theo cung bậc của niềm hạnh phúc, nhưng tôi đã tự tin thái quá, ảo tưởng thái quá về giấc mơ tình yêu dịu ngọt như giọt sương mai của phố núi trước bình minh. Tình yêu long lanh như giọt ngọc, trong vắt như pha lê ấy đã tan vỡ trong nháy mắt, những ngọt ngào thủa xưa nay đã tắt lịm, em lặng lẽ rời bỏ, để tôi bàng hoàng đớn đau. Trăm ngàn câu hỏi vì sao em lại ra đi, vì sao thế hỡi em. Vì sao và vì sao???? Trái tim tôi như rẽ sóng, hạnh phúc nhiều thì đớn đau càng tột cùng, đó là quy luật của cuộc sống này. Em ra đi để nửa hồn tôi héo hon, sầu thảm, tôi như kẻ mộng du cố tìm về nơi dĩ vãng để tắm mình trong những hoài niệm xa xăm. Giai điệu tha thiết của bản nhạc ở đâu cứ dội về như những nhát dao cứa vào trái tim tôi rỉ máu Hội ngộ rồichia ly cuộc đời vẫn thế Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao Hy đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu Nếu không có người mặt đất quá hoang vu. Bao nhiêu năm rồi tôi đã mất em, những trách móc hờn giận cũng đâu thể xóa nhòa đi tình yêu tôi dành cho em. Năm tháng vẫn như một thứ men say mê hoặc con người tìm về kỷ niệm cũ, những hoài niệm dấu yêu, làm sao tôi có thể quên được đôi môi, ánh mắt, bờ vai của em. Em cứ thế hiện về bùng cháy trong đam mê của một thời tuổi trẻ. Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em Tôi tự hỏi không biết ở chốn phồn hoa ấy em có hạnh phúc không? Em có còn thích nghe bài tình ca giản dị ấy không? Tôi vẫn rất yêu em, yêu em bằng tình yêu bất diệt, yêu em dù biết em mãi mãi sẽ không còn thuộc về tôi nữa. Điều giản dị 46115 Nhạc sĩ Phú QuangCa sĩ Hồng Nhung Ngô Văn Hiệp
trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt