tiểu biệt thắng tân hôn
Tựa như buổi tối đầu tiên tiểu biệt thắng tân hôn, Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành đều rất kích động. Song dù có kích động hơn nữa cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể sốt ruột cọ xát. Bình thường đã rất sướng rồi, bị nghẹn hai ngày dồn lại lại càng sướng hơn. Không hổ là Cố Vấn Thành.
Hoắc Gia biệt thự đông đảo, cùng Hoắc phụ Hoắc mẫu phía trước tân hôn ở cùng một chỗ xem như tổ trạch, ở tấc đất tấc vàng khu cũ, liên quan hoa viên độc chiếm một cái phố, chính phủ quy hoạch lộ tuyến đều mão làm cho bọn họ gia dịch một tấc thổ địa.
Chị Lệ vội vàng bưng đồ ăn ra, Văn Trạch Tân đi vào phòng ăn, nhấn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, kéo ghế ra, nói: "Ngày mai kêu người đổi hết ghế sô pha đi.". Chị Lệ hơi sửng sốt: "Hả, vâng.". Trên bàn đồ ăn có hơi hoa lệ, là dùng để chào hỏi khách
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu.
Edit Tiểu Màn Thầu Mục Noãn Tô sửng sốt, nghĩ đến buổi chạy bộ hôm ấy Hoắc Chi Châu đã hỏi mình. Anh vẫn luôn nhớ sao….. Mục Noãn Tô chưa kịp trả lời, anh đã dẫn đầu tiến đến chỗ một nam sinh trong đám nam sinh kia hỏi mượn một trái bóng rổ. Hoắc Chi Châu thuần thục đập bóng, tìm một cây trụ bóng rổ không có người, ra hiệu cho Mục Noãn Tô đến đây. “Anh thực sự biết chơi bóng rổ à?” Mục Noãn Tô có hơi bất ngờ. “Lúc anh còn học cấp 3 ở trong nước từng tham gia đội tuyển bóng rổ.” Hoắc Chi Châu đập bóng, giọng nói trầm thấp. Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng, im lặng nhìn anh dẫn bóng, ném vào rổ. Trong lúc anh di chuyển, tóc trên trán cũng bay lên, thân cao chân dài, nửa bên mặt lạnh lùng đẹp trai, rất có vài phần thiếu niên đầy sức sống. Chỉ cần nhìn động tác của anh, có thể tưởng tượng ra lúc anh học cấp 3 nổi bật như thế nào. Sau một vài động tác khởi động, Hoắc Chi Châu đột nhiên đứng trước mặt Mục Noãn Tô, đưa bóng cho cô. Mục Noãn Tô ngơ ngác nhận lấy bóng, trong đầu mơ hồ. “Muốn chơi không?” Hoắc Chi Châu hỏi. Mục Noãn Tô lắc đầu, “Em không biết chơi. Cho đến bây giờ em chưa từng ném trúng.” Với công phu mèo ba chân này của cô, vẫn là thôi đi. Hoắc Chi Châu mỉm cười, “Muốn ném vào không phải rất dễ dàng sao?” “Anh ——“ Trong ánh mắt ngạc nhiên của Mục Noãn Tô, Hoắc Chi Châu đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống. “Lên đi, anh giúp em ném vào rổ.” Giọng nói của anh từ phía dưới truyền đến, có chút rầu rĩ. Mục Noãn Tô khẽ giật mình, chẳng lẽ anh muốn cô ngồi lên vai của anh sao? Cô đã từng xem qua rất nhiều hình ảnh như vậy, trong sách, trên mạng, còn có trong phim ảnh…..Có đôi khi cũng hâm mộ các cô gái được ngồi lên vai bạn trai của mình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, mình sẽ có được khoảnh khắc ấm áp này, càng không nghĩ đến, Hoắc Chi Châu lại ngồi xổm trước mặt cô như thế, chủ động đưa ra lời mời. “Nhanh lên, chân sắp tê rần rồi nè.” Hoắc Chi Châu thúc giục. Một cảm xúc không tên xông lên đầu, đè xuống cảm giác nặng nề trên con đường vừa rồi. Cô mím môi, đưa một chân về phía trước, cả người ngồi trên vai anh. Vừa gác hai chân trên vai anh, một đôi bàn tay vội nắm chặt chân cô. “Ngồi vững nha.” Vừa dứt lời, anh đỡ lấy cô hai chân vững vàng đứng lên. Mục Noãn Tô “A” một tiếng, sau khi ổn định thân thể của mình, trong tay còn cầm lấy trái bóng rổ, trong nội tâm khẩn trương không thôi, “Em sẽ không té xuống chứ? Ahhhhh! Em có hơi sợ!” Hoắc Chi Châu cười trầm thấp, càng giữ chặt chân cô hơn, “Đừng sợ, anh sẽ không để em té xuống đâu.” Phía xa xa ba nam sinh nhìn thấy một màn như vậy, hướng về phía này huýt sáo trêu ghẹo. Hoắc Chi Châu mắt điếc tai ngơ, đỡ lấy thân thể của cô đi về phía trước, trực tiếp đi đến trước trụ bóng rổ. “Ném đi.” Hoắc Chi Châu bình tĩnh chỉ đạo. Mục Noãn Tô nhìn thấy cái rổ chỉ trong tầm tay mình, đưa hai tay về trước, thoáng ném lên trên một phát. ——Trái bóng rổ bay một vòng cung trong bóng đêm, lọt vào trong rổ, thẳng đứng rơi xuống. Trái bóng “Rầm rầm rầm” đập vài cái dưới mặt đất, bóng lăn qua một bên. “Em thực sự ném vào rồi! Ha ha ha!” Mục Noãn Tô hô to. Mặc dù là dùng thủ thuật, nhưng cô thực sự rất vui. Hoắc Chi Châu đỡ lấy cô cúi người xuống, nhặt trái bóng trên mặt đất lên, giơ tay đưa cho cô lần nữa. Đứng dậy, lại để cho cô ném tiếp. Lần này trái bóng chuẩn xác không sai không lệch trúng vào mục tiêu, một đường bóng đẹp. “Vui không?” Hoắc Chi Châu thấp giọng hỏi. “Vui!” Mục Noãn Tô liên tục gật đầu, vui vẻ giống như một đứa trẻ. “Nếu vui thì chơi thêm một lúc nữa.” Thấy cô đã thích ứng với độ cao này không còn sợ hãi nữa, Hoắc Chi Châu cũng thả lõng. Cứ như vậy, anh không ngại phiền ngồi xổm xuống nhặt bóng đưa cho cô, rồi lại đứng thẳng người lên để cô ném vào rổ. Một lần rồi lại một lần, đi đi lại lại, cho đến khi thoả mãn tâm tư chơi đùa của Mục Noãn Tô mới dừng lại. Mục Noãn Tô cảm thấy hài lòng từ trên vai Hoắc Chi Châu tuột xuống, anh xoa xoa bờ vai của mình vì phải chịu lực trong một thời gian dài. Đột nhiên bừng tỉnh, cô cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc. Dường như quay trở về khi còn bé, trong công viên, trên núi, tại bờ biển, trên cầu…..Mình đã ngồi trên vai của ba như thế này, ngắm nhìn phong cảnh ngoài tầm với của mình. Lúc ấy, cô rất thích làm nũng với ba, chỉ cần cô muốn, ba sẽ cố gắng nghĩ cách thoả mãn cô. Về sau, bởi vì chuyện của Lâm Lưu, hai cha con sinh ra hiềm khích, không còn cảm giác ấp áp như trước kia nữa. “Vui không?” Hoắc Chi Châu lên tiếng đã cắt ngang hồi ức của cô. Sau khi cúi lên cúi xuống nhiều lần, cho dù anh có thường xuyên vận động cách mấy, bắp chân cũng bắt đầu đau nhức. “Vui.” Mục Noãn Tô gật đầu, khoé môi cong cong, trong đôi mắt hiện lên sự hưng phấn. “Ừ.” Tóc trên trán Hoắc Chi Châu ướt đẫm mồ hôi, cả cánh tay cũng lấm tấm mồ hôi. Anh vén vạt áo lên lau mồ hôi trên trán giữa chân mày, cơ bụng cường tráng rắn chắc lập tức lộ ra. Mục Noãn Tô chăm chú nhìn vài giây, lúc phần áo hạ xuống che chỗ kia lại thậm chí cô còn có một chút ảo não. Khuôn mặt cô nóng bừng, bản thân mình sao lại háo sắc như vậy? “Đi thôi. Anh đưa em về ký túc xá.” Hoắc Chi Châu không phát hiện ra tâm tư của cô, thản nhiên nói. Hai người đi đến ký túc xá, hiếm khi Mục Noãn Tô xuất hiện cảm giác lưu luyến trước khi chia tay như vậy. “Tô Tô.” Hoắc Chi Châu gọi cô. “Dạ?” Khoảng cách hai người rất gần, hương vị mồ hôi khi vừa vận động xong trên người anh phả vào mặt. Kỳ lạ là Mục Noãn Tô không hề có cảm giác khó chịu. Cô thậm chí còn cảm thấy mùi mồ hôi toả ra hương vị hormone, có chút mê người…… “Nếu em đã vui vẻ rồi, hãy hứa với anh đừng vì chuyện của Tô Cảnh mà phiền muộn nhé.” Đôi mắt Hoắc Chi Châu chăm chú nhìn cô, không buông tha bất kì biểu cảm nào trên gương mặt cô. Mục Noãn Tô giật mình, sau nửa ngày mới nhẹ gật đầu, khẽ nói, “Vâng.” Trở về ký túc xá, khoé môi của cô vẫn mang theo ý cười không thể che giấu. “Có gì mà vui thế?” Buổi chiếu phim trong phòng ký túc xá đã kết thúc, Vưu Vưu đắp mặt nạ, thấp giọng hỏi, “Nhìn mặt cậu tràn đầy mùa xuân, hẹn hò à?” Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, đi đến tủ quần áo cầm lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm. “Hai ngày trước không cao hứng lắm….” Vưu Vưu kéo mặt nạ xuống, khuôn mặt sáng bóng nhiều chuyện, “Thế nào, bạn trai đến dỗ dành cậu hả?” Dỗ dành? Động tác tay của Mục Noãn Tô thoáng dừng một chút, đột nhiên có cảm giác nội tâm thông suốt. Hôm nay Hoắc Chi Châu, cố ý đến đây để dỗ dành khiến mình vui vẻ? Tại sao anh lại đối xử tốt với mình như vậy? Cảm giác khác thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, có một ý nghĩ kỳ diệu xuất hiện trong đầu, tim của cô lập tức đập nhanh lên. Là vì trách nhiệm của một người chồng, hay là….. Mục Noãn Tô lắc đầu, đè suy đoán đó xuống tận đáy lòng. Không, cô không nên biểu hiện ra một chút tự mình đa tình. * Tối thứ sáu, lần đầu tiên Mục Noãn Tô cảm nhận được tư vị “Tiểu biệt thắng tân hôn.” Cô vừa xấu hổ vừa phẫn nộ phát hiện ra, cơ thể của mình đã bắt đầu thương nhớ Hoắc Chi Châu. Dưới sự tấn công vừa dịu dàng lại mạnh mẽ của anh, cô có hơi rơi vào tay giặc, cùng anh tiến vào một thế giới khác. Vào thời khắc cuối cùng, Hoắc Chi Châu ôm chặt lấy cô, tay còn lại vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai. Đặt một nụ hôn triền miên giống như mưa phùn lên mặt cô, từ đôi mắt đến đôi môi, thoáng một phát đi xuống dưới. Những nụ hôn này đã dệt thành một tấm lưới mỏng, nhẹ nhàng bao trùm thân thể của Mục Noãn Tô từ trên xuống dưới. Cô cảm thấy bản thân mình dường như sắp chết chìm trong đôi mắt thâm thuý của Hoắc Chi Châu….. Giữa ấn đường của Mục Noãn Tô phong tình kiều diễm vẫn chưa tản đi, cánh môi mềm mại bị anh mút đến đỏ tươi sáng bóng. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mỗi lần làm loại chuyện này, anh luôn mang cho cô cảm giác coi mình như báu vật. Sự hoang mang nơi đáy lòng lại dâng lên, giọng nói của Mục Noãn Tô khàn khàn, nhịn không được lên tiếng hỏi, “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?” ——————-//—//—————— *Tác giả có lời muốn nói Chương sau là chương Vip, hôm nay đăng sớm. Chương trước – Chương sau
Tôi biết đến câu này nhờ món quà sinh nhật của em gái Sousuke tặng chung cho anh chị của cô bé. Cuốn tiểu thuyết của Cổ Mạn có tựa đề “Bên Nhau Trọn Đời”. Tất nhiên hoàn cảnh sử dụng câu nói trong truyện không giống như những gì tôi sắp viết tiếp đây dù thực ra cũng có… chút chút nhưng nghĩ đi nghĩ về, không hiểu sao tôi cứ ấn tượng mãi với nó. Có lẽ vì bây giờ, cái cảm xúc của “tiểu biệt” lại đang dâng lên từ từ trong lòng khiến ý nghĩ cứ mãi bám víu vào những thứ đồng điệu. Tôi chưa biết tân hôn nhưng tiểu biệt thì rành rẽ vô cùng. Đối với tôi lúc này, nếu ví “tân hôn” là những ngày đầu tiên chúng tôi giữ chặt lấy tay nhau thì “tiểu biệt” hay “hậu tiểu biệt” là thứ cảm giác hạnh phúc giòn tan khi lại được ở bên nhau sau nhiều tháng đợi chờ dài dặc. Chúng tôi vẫn có giận hờn, cãi vã nhưng trên hết, vì có quá nhiều lần “tiểu biệt” khiến cho những ngày tháng ở bên nhau chỉ sánh bằng gang tay nên phần lớn thời gian chúng tôi đều dành hết cho thương yêu và trân trọng. Khi bạn ở cách xa yêu thương quá lâu, bạn sẽ hiểu cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc như mật ong mùa hè mỗi khi yêu thương quay về bên cạnh mình, bạn sẽ muốn ôm lấy nó thật chặt, thật lâu để biết chắc rằng đó là thật, là thứ đang hiện hữu chứ không phải lại là một giấc mơ nào đó được nỗi nhớ tạo hình. Nếu “tiểu biệt” trả lại bạn những phút giây hạnh phúc tràn đầy thì nó cũng lấy đi của bạn rất nhiều ngày nhớ nhung, sầu muộn. Nhiều người hỏi tại sao lúc nào cũng thấy tôi bận rộn. Sự thực là tôi rất thích làm việc, nhưng còn một lý do cũng không kém phần quan trọng nữa là nếu không bận rộn, tôi sẽ nhớ anh chết mất. Biệt ly có thể làm tình cảm thêm đậm, thêm sâu nhưng với không ít người, nỗi buồn quá lớn được bồi đắp bởi tầng tầng lớp lớp cô đơn sẽ khiến họ mệt mỏi mà rời bỏ mọi thứ, kể cả thương yêu. Tôi rất nhớ người của mình. Càng nhớ, nỗi buồn của tôi càng lan rộng như sóng nước. Đã có lúc tôi muốn buông xuôi, đầu hàng sự dày vò của những lần “tiểu biệt” nhưng ngẫm lại, vì hạnh phúc đã rất nhiều, vì yêu thương đã hết mực chân thành và tròn trịa nên không thể buông tay. Tự dặn mình phải cố gắng hết sức, phải tập kiên nhẫn với chính mình. Và vì thế, tôi chọn sự bận rộn làm người bạn tâm giao. Những ngày Tết quá sức chóng vánh và chúng tôi lại sắp đón nhận một lần “tiểu biệt” nữa. Mặc dù đã tự dặn lòng như vậy, rằng chỉ là “tiểu biệt” thôi, rằng hạnh phúc sẽ lại quay về rất sớm và ngọt ngào như mật ong mùa hè nhưng tâm trí vẫn không thôi đếm ngược mỗi phút giây. Thật lòng, tôi ghét “tiểu biệt” quá chừng…
tiểu biệt thắng tân hôn